Tôi là một cô gái không thon gọn cho lắm. Những lời trêu chọc của bạn
bè, đồng nghiệp và những người xung quanh khiến tôi luôn bị ám ảnh về
cân nặng của mình.
Như một cách tự bảo vệ, tôi luôn tranh thủ “tự thú” trước khi bị người
khác nhận xét về vẻ ngoài. Mỗi khi có ai đó chăm chú nhìn tôi từ đầu đến
chân và mở miệng: “Em trông…”, tôi lập tức chen ngang: “Mập quá hả
chị?”. Và 100% ngay sau đó, họ sẽ nhìn tôi thêm lần nữa và gật gù: “Đúng
đấy, em trông mập quá!” và quay lưng bỏ đi.
Dù hơi buồn nhưng tôi tự an ủi như thế vẫn còn tốt chán so với việc họ
đứng lại, ca bài ca con cá cho đến khi tôi phải gật đầu một cách cam
chịu rằng mình quá mập.
Ngày sinh nhật 24 tuổi, tôi diện chiếc đầm mới, vào cơ quan thật sớm với
hi vọng không bị ai “chiếu tướng” trong ngày đặc biệt này. Vừa bước
chân vào cổng, bác lao công đã gọi tôi lại: “Con trông thật…”. Theo thói
quen, tôi nhanh nhảu: “Mập quá phải không ạ?”.
Thoáng chút ngạc nhiên nhưng bác vẫn mỉm cười hiền hậu: “Không, bác muốn
nói là trông con rất xinh. Sao con luôn tự nhận mình mập thế? Chả trách
mọi người lúc nào cũng bảo con mập!”.
Câu nói của bác khiến tôi ngớ người và quyết định làm một cuộc “cách
mạng”. Ngày hôm ấy, bất kỳ ai gọi tôi lại, tôi đều cố kềm lời “tự thú”
như mọi khi. Thật bất ngờ, mọi người dường như quên bẵng chuyện tôi “sổ
sữa”. Ai cũng khen tôi xinh và tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện mập ốm.
Tôi nghiệm ra rằng những người xung quanh thường nhìn bạn theo cách bạn
tự nhìn chính mình. Hình ảnh của mỗi người trong mắt những người khác
tương tự một tấm nhãn. Khi luôn tự ti và bộc lộ những cảm xúc tiêu cực,
bạn vô tình tô đen “nhãn” của mình và mọi người cũng nhìn bạn y như thế.
Ngược lại, nếu bạn tự tin, “nhãn” của bạn sẽ tươi sáng và rạng rỡ. Chọn
“nhãn” nào là quyết định của chính mỗi người trong chúng ta!
CAO BẢO VY